Friday, January 29, 2010

Tội ác tày trời của đảng Cộng sản Việt Nam.


Cô dâu Việt Nam Đoàn Thị N.L. bị chồng đánh đập


Tội ác tày trời của đảng Cộng sản Việt Nam.


Tội ác lớn nhất của đảng CSVN là Bán Nước,tội ác lớn thứ hai là tội Buôn Dân trong đó gồm đưa người đi làm cô dâu (thực chất là làm vật mua vui cho Tàu,Hàn ),đưa người đi Xuất khẩu lao động trên 500.000 nguời để vắt kiệt tài chánh của người nghèo trong đóng chi phí dịch vụ Xuất khẩu Lao Động từ 2000-7000 USD/người.

Xin xem các trang web về tội ác của CSVN qua XKLĐ và còn hàng trăm nổi khổ đau mà công nhân nghèo phải gánh chịu khi phải bán nhà,cầm thế đất đai để đóng chi phí dịch vụ (cho Đảng CSVN) số lượng ng ười 500.000 X 3000 USD = 1tỹ 5 USD ,chưa kể mỗi năm đưa di thêm 75.000 X 3000 USD= 225.000.000 USD .

Đó là chưa kể số người đi bất hợp pháp tại Anh,Pháp,Nga v.v...,không thống kê được số lượng nhưng phải đóng tiền cho bọn cò ( Công an CSVN) để ra đi .Tổng số tiền mà bọn chúng thu được không dưới 3 tỹ USD.

Do vậy mà con em cán bộ đi toàn xe Roll Royce 1.500.000 USD/chiếc.Trong khi đó đời sống dân chúng ngày càng khốn khó.
Sự phi nhân,tàn độc của CSVN không còn gì để nói nửa,nguyện vọng của đại đa số dân trong nước là lật đổ bạo quyền cho họ có một cuộc sống đở khổ sở hơn và không còn bị cán bộ lớn nhỏ cướp đất ,cướp nhà và đàn áp tôn giáo .

Xin hảy góp một lời nói,một lời lên án và quan trọng nhất là góp một bàn tay cùng nhau đập tan chế độ thối nát để cứu dân mình.


Long Điền 1.29.2010



Xin xem các trang web:

1-Thân phận cô dâu Việt Nam





Cô dâu Việt Nam Đoàn Thị N.L.1 năm sau khi được điều trị.







http://www.tialia.com/archive/index.php/t-63333.html 193 Cô Dâu Việt Nam Bị Bắt Cởi Truồng Trước Mặt Rể Đại Hàn. (Viet-Land News) Trong 2 ngày qua báo chí trong nước và các diễn đàn trên Internet xôn xao bàn tán về một chuyện hết sức nhục nhã cho giới phụ nữ Việt Nam.

Vào trong dịp Tết Bính Tuất vừa qua , tại khách sạn Thái Bình 2 nằm sâu trong con hẻm đường Nguyễn Trãi thuộc Phường 3 , Quận 5 Sàigon. Một tổ chức đã đưa 10 chú rể người Hàn Quốc đến để xem mặt 193 Cô gái Việt Nam trong lứa tuổi còn rất trẻ. Chẳng những được xem mặt các cô gái trẻ nầy để chọn lựa kết hôn. Những cô gái nầy bị bắt phải cởi hết áo quần ra ngoài để cho 10 chú rể Hàn Quốc nầy xem luôn những chổ kín đáo nhất của phụ nữ.

Theo tờ Công An cho biết là họ đã phát hiện ra rất dễ vì những cô gái trẻ đẹp nầy được chở tới khách sạn Thái Bình 2 tất nập bằng đủ loại xe . Xe ôm thì thồ luôn một lúc 2-3 cô. Công An CSVN cho biết là hai ông Park Min TAE và Park Won HO là qua theo dạng thương gia còn 8 người Hàn quốc còn lại qua theo dạng du lịch.
http://www.thanhnien.com.vn/News/0308/Pages/200845/20081108230958.aspx Cô dâu Việt lại bị bôi nhọ tại Singapore

08/11/2008 23:09


Bài báo xúc phạm cô gái Việt đăng trên Straits Times ngày 24.10
Ngày 24.10, báo Straits Times của Singapore đăng bài một công ty môi giới hôn nhân giảm một nửa phí môi giới cho những người đàn ông nước này muốn lấy một cô gái Việt Nam trong bối cảnh kinh tế toàn cầu sa sút. Bài báo gây bất bình và kinh tởm trong giới báo chí và trí thức; trong khi lại trở thành một trò đùa cợt của giới trẻ trên diễn đàn điện tử của tờ báo này
http://www.catholic.org.tw/vntaiwan/writing/vnbride.htm
Phụ Nữ VN bị Cưỡng Bức Nô Lệ Tình Dục trong các quán bia ôm Karaoke tại Ðài Loan
Tin Ðài Loan (19/09/2007) - Hệ thống Thông Tin Mạng Dân Thị ngày 19/09/2007 đưa tin cho biết, hôm ngày 18/09/2007, Sở Hải Quan Tuần Tra Trên Bộ thuộc Tổng Ðội IV, đã theo dõi và bắt được 1 tổ chức bán dâm tại hai huyện phía Nam Ðài Loan là Vân Lâm và Gia Nghĩa. Bốn trong những cô gái bị bắt là công nhân Việt Nam bỏ trốn ra ngoài. Họ bị cưỡng bức nô lệ tình dục. Những người bị bắt tối hôm 18/09/2007 cho biết những người môi giới "nói công việc là đi quét rác, nấu cơm mà thôi". Nhưng thực tế công việc là làm tại các quán bia ôm Karaoke. "Chúng tôi không nghe thì bị chủ còng tay, đấm đá túi bụi".
Số phận những cô dâu Việt dưới đáy vực sâu thẳm ở Ðài Loan
(30/08/2007) Ngày 30 tháng 8 năm 2007, dân chúng Ðài Loan được dịp rửa mắt khi nhìn xem tờ nhật báo Ðài Loan, "Liên Hiệp Báo", đăng nguyên hình cô dâu Việt cởi truồng tuộc luộc trong các quán rượu ở Ðài Loan để kiếm tiền nuôi con. Nguyên văn tờ nhật báo "Liên Hiệp Báo" ghi rằng: "Cô dâu Việt Nam, vì hoàn cảnh nghèo nàn, chấp nhận lấy chồng Ðài Loan. Khổ nỗi, trúng phải ông chồng không biết mắc cỡ, chỉ biết sống nhờ vợ, để mặc vợ mình phải làm việc trong các quán rượu và cởi truồng tuộc luộc mua vui cho khách uống rượu để kiếm tiền nuôi con"..
Lấy Chồng Xứ Lạ
(10/03/2007) Thế nhưng các "cô dâu Việt Nam ở Ðài Loan" lại không được may mắn nằm trong trường hợp đó. Họ không hề quen biết và cũng không có quyền được tìm hiểu người chồng tương lai của mình. Con đường dẫn họ tới "hôn nhân" là do sự trung gian của các dịch vụ hoàn toàn có tính cách thương mại,.. Mỗi lần như thế người đại diện của dịch vụ tuyển chọn vào khoảng 9,10 cô "ứng cử viên". Các cô được trau chuốt, được mặc áo quần đẹp và có lẽ là lần đầu tiên trong đời được thoa son đánh phấn lên mặt sạm nắng của mình. Xong, các cô lần lượt được dẫn vào một căn phòng và phải đi qua đi lại trước mặt "chú rể" đang ngồi ở chiếc ghế Sa-lông, vừa uống rượu vừa ngắm nghía và lựa chọn..
Cô Dâu Hay Nô Lệ Tình Dục
(2006)Giữa năm 2006, tôi trở lại Ðài Loan với những nỗi buồn trăn trở. Từ phi trường về thành phố Tân Trúc, những tấm biển quảng cáo "Cô Dâu Việt Nam" đã làm tôi bức xúc. Tin tức dồn dập về thảm cảnh cô dâu Việt, công nhân Việt bị hà hiếp, chà đạp được đăng tải trên những trang báo Hoa Văn khiến lòng tôi dấy lên một niềm đau. Tôi tự hỏi: Giữa thời đại này còn có cảnh con người làm nô lệ hay sao? Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam nết na, thùy mị, duyên dáng, đã bị bôi xóa bởi những bàn tay nhơ nhớp, thô bạo, buôn bán trên thân thể con người.
Ai là thủ phạm mưu sát Trần Thị Hồng Thắm, cô dâu Việt Nam tại Ðài Loan
Tin Ðài Loan (7/04/2006) - Sáng ngày 7 tháng 4 năm 2006, Ủy Ban điều tra thuộc Bộ Tư Pháp Ðài Loan cho biết rằng, sau khi giải phẫu và xét nghiệm các bộ phận Gan, Phổi, Ruột và Bao tử trên thi thể của cô Trần Thị Hồng Thắm, các bác sĩ Pháp Y đã phát hiện có chất độc trên cơ thể của cô. Chất độc này không màu sắc không mùi vị, có tác hại rất nhanh, không phải là loại chất độc hóa học, và là một trong những loại hiếm ở Ðài Loan, người dân thường ở Ðài Loan không dễ gì có được những chất độc này.
Cô dâu Việt Nam Vũ Thị T T bị trói tay chân dán kín miệng rồi đem bán
Gia Nghĩa, Ðài Loan (23/06/2004) - Vào chiều ngày 23/06/2004, hai thanh niên Ðài Loan, Hà Kiến Huân và Tiêu Chí Hào bị bắt vì tội dùng súng uy hiếp cô dâu Việt Nam, Vũ Thị T T. Họ dùng dây trói hai chân của cô, dùng băng keo trói quặt hai tay ra đằng sau dùng băng keo dán kín miệng rồi chở cô đem đi bán cho những ổ mãi dâm của Ðài Loan với giá 60,000 tiền Ðài Loan (tương đương 1,800 Mỹ Kim).
Cô dâu Việt Nam Ðoàn Thị N L bị chồng Ðài Loan dùng khổ hình tra tấn
Ðài Loan (21/06/2004). Họ thẳng tay tra tấn hành hạ cô. Nhiều lúc, Ðoàn Thị N L bị hai người trói lại, bị dùng kim đâm vào tay, rồi ngâm hai bàn tay bị thương trong nước muối. Hai người còn dùng dao dí vào lưng, rạch những vết thương chảy máu, bắt cô nhắm mắt lại rồi lấy giây thun bắn vào mí mắt làm hai mắt bị sưng vù và đau nhức. Sau 7 tháng bị ngược đãi và hành hạ, Ðoàn Thị N L từ một cô gái khỏe mạnh 48 ký biến thành một cô gái gầy còm teo xương chỉ còn lại 28 ký.
Người mẹ Việt Nam đau lòng khi hay tin con mình bị bán làm mãi dâm ở Ðài Loan
Ðào Viên, Ðài Loan - (5/09/2003) - Tháng 4 năm 2003, cô Vũ Thị T, từ Thanh Hóa, được đưa tới Quảng Tây, thuộc tỉnh Quảng Châu, Trung Quốc, để làm công nhân. Ngày 30 tháng 6 năm 2003, cô được người bạn Trung Quốc tên là A Lan đưa lên một tàu nhỏ, loại tàu đánh cá, và đưa tới Ðài Loan. Sau khi lên tới bờ Ðài Loan, có hai người thanh niên Ðài Loan tới đón cô, và dẫn cô lên xe chở cô tới một căn nhà cô không biết là ở đâu. Hai người thanh niên này nói cho cô biết là A Lan đã bán cô cho họ với giá 200,000 tiền Ðài Loan (tương đương 6,000 Mỹ Kim).
Chợ môi giới mua bán phụ nữ hoạt động công khai ở Việt Nam
Sàigòn (17/11/2001). "Hồi giữa tháng 5 năm 2001, báo Nông Thôn Ngày Nay ở Hà Nội dựa vào các báo cáo của nhà nước nói rằng khoảng 10,400 phụ nữ (70% là gái vị thành niên) đã bị bán sang Trung Quốc. Một số bị bán làm vợ, một số bị bán làm điếm. Trong số vừa kể, 1,829 người đã trốn về được Việt Nam, đem theo lối 200 trẻ con có cha là người Hoa.".
Những nàng Kiều thời đại: các cô gái trẻ hy sinh tương lai cứu gia đình
Sàigòn (17/11/2001). "Các cô gái này chấp nhận lấy chồng, đều không vì tình yêu, mà chỉ vì một số tiền do cuộc hôn nhân mang lại, và sau đó được sang Ðài Loan sống. Theo y sĩ Nguyễn Ngọc Quế, phó giám đốc Bệnh Viện Thống Nhất, hàng ngày khám sức khỏe, tiếp xúc với từng "cô dâu" trẻ, lắng nghe tâm sự, suy nghĩ của họ..., hầu hết những nhân viên y tế ở đây đều cảm thấy đau lòng, lo ngại cho tương lai của họ...".
Cô dâu Việt Nam cầm dao giết đứa con 7 tháng tuổi rồi cắt cổ tay tự tử
Ðài Loan (19/06/2001). "Vào chiều ngày 19/06/2001, cảnh sát Ðài Loan tới ngay hiện trường sau khi nhận được điện thoại cấp cứu, nhưng chỉ kịp cứu người mẹ, riêng đứa con 7 tháng tuổi vì quá yếu nên đã chết trước khi cảnh sát tới hiện trường".
3 người đàn bà Việt Nam bị xử án về tôi buôn bán các thiếu nữ sang trung quốc
Hà Nội (AFP 18.6.2001) - 3 người đàn bà Việt Nam bị đem ra xét xử ,vì tội bán các thiếu nữ sang Trung quốc cho bọn buôn người tại vùng láng giềng Trung Quốc với giá 50 dollars cho một đầu người. Cảnh sát tỉnh Lai châu nói, Ba người đàn bà này là: bà Vang thị Ken, 48 tuổi; Di thị Thanh, 63 tuổi, và Hoàng thị Hiền, 20 tuổi, cả ba đã bị kết tội về việc bán 5 cô gái tuổi từ 15 đến 18 cho một người trung gian tại trung quốc dạo tháng 3/2001 với giá chỉ 4 triệu đồng (khoảng 270 dollars Mỹ).
Phong trào "bán thiếu nữ Việt Nam làm vợ với giá từ 2,500 đến 8,000 dollars Mỹ
BBC, Zenit, March 14, 2001 -Theo đài BBC, thì phần lớn những người mua là những người đàn ông Ðài loan. Những anh chồng tương lai này thường qua trung gian "con buôn" và được dàn xếp cho ở tại một "mini hotel" nào đó; thế rồi "con buôn" sẽ dẫn một số các cô gái tới để diễn hành trước mặt anh ta, khi anh ta vừa ý chọn, thì thủ tục hành chánh cũng được làm ngay. Có khi chỉ trong 3 hay bốn ngày là có đám cưới ngay
Những cuộc hôn nhân trá hình hay là một hình thức mua bán nô lệ
Ðài Loan, Mùa Ðông 2000 - Là những bậc cha mẹ, chúng ta không thể nào nhắm mắt làm ngơ trước cảnh con cái mình đang bị đánh đập một cách tàn nhẫn bởi những người chồng vũ phu, bất bình thường, bị tật nguyền hay bị bệnh thần kinh. Làm sao lương tâm chúng ta có thể an bình nằm nhà tận hưởng một chút tiện nghi do những đồng bạc được bố thí bởi những con người bất lương và vô luân đó, trong khi con cái mình phải chịu muôn vàn gian khổ và tủi nhục.
Thân phận cô dâu Việt Nam lấy chồng xứ người
Taipei December 1, 2000 - Viết bài này tôi chỉ có một mục đích duy nhất là muốn thức tỉnh lương tâm của những bậc làm cha mẹ có trách nhiệm hơn trong vấn đề dựng vợ gả chồng cho con cái mình. Con cái mình là con người có nhân phẩm cao quí chứ không phải là một vật để mình đổi chác rao bán để mong có vài ngàn đô la để đời mình có tí sung sướng. Một thứ sung sướng giả tạo, chóng qua và bất nhẫn...
Cô Dâu Việt Nam và vấn đề Luân Thường Ðạo Lý của thế kỷ 21
Taipei - June 2000 - Bệnh viện Cheng Kung, Thành Phố Cao Hùng, Ðài Loan, phát hiện được trường hợp khác thường của A Lin..., anh đã về Việt Nam cưới vợ, và từ từ bốn cô vợ Việt Nam đã trở thành mẹ kế, chị dâu, nàng hầu, và người thứ tư, vợ sắp cưới...
Chuyện những cô gái tàn tật Ðài Loan cưới trai Việt Nam
Taipei, June 11, 1998 - Những chàng trai Việt Nam được "cưới" sang Ðài Loan sẽ làm những công việc như quét dọn nhà cửa, đẩy xe lăn cho bà vợ khi bà vợ muốn đi đây đó, thay tã lót cho bà vợ tàn phế, và làm tất cả những việc nặng nhọc trong nhà, dĩ nhiên có cả vấn đề riêng tư của vợ chồng...
Báo cáo của Ðại Diện Ðài Loan tại Việt Nam
Taipei, Jan 4, 1998 - Theo báo cáo của Ðại Diện Ðài Loan tại Việt Nam cho biết, trong vòng 3 năm qua, đã có hơn 10,000 cô dâu Việt Nam lấy chồng người Ðài Loan... Chiếu theo luật pháp hiện hành của Ðài Loan, tất cả các cô dâu Việt Nam tới Ðài Loan chỉ được phép nhập cảnh Ðài Loan theo diện thường trú (Resident Visa) chứ không được quyền nhập quốc tịch Ðài Loan (Naturalized Citizens)
Vấn đề Cô Dâu Việt Nam - Coi chừng những thảm họa
Các cô "xấu số" này một khi đã rơi vào tròng bọn chúng, không còn cách nào đào thoát khỏi và nhiều lúc sợ mất thể diện của mình và của gia đình, nên đành nhắm mắt đưa chân. Và cũng vì lý do trên, nên dù có được giải thoát cũng không dám kể lại cho ai biết kinh nghiệm ê chề của mình mà tránh!
Nỗi xót xa về vấn đề Cô Dâu Việt Nam tại Ðài Loan
...Cũng rất nhiều trường hợp đau thương đã xảy ra như chuyện những anh ma cô Ðài Loan chuyên nghiệp lợi dụng danh nghĩa lấy vợ Việt Nam để đưa những cô gái Việt Nam hiền lành dễ thương qua Ðài Loan và biến thành những cô gái mãi dâm chuyên nghiệp kiếm tiền cho bọn chúng...

2-Thân phận dân nghèo đi Lao Động Xuất khẩu:
http://www.nld.com.vn/20091121124437874P1051C1065/nhieu-lao-dong-vn-o-malaysia-bi-mat-viec-khong-co-tien-ve-nuoc.htm
Nhiều lao động VN ở Malaysia bị mất việc, không có tiền về nước
(NLĐ)- Thời gian gần đây có thông tin về tình trạng lao động VN đang làm việc tại Malaysia, nhất là ở hai tỉnh Klang và Selangor, rơi vào cảnh mất việc làm, việc làm không ổn định.
Nhiều lao động mất việc làm muốn về nước nhưng không có giấy tờ hợp pháp, không có tiền để làm thủ tục, mua vé máy bay về nước. Trước tình hình trên, Cục Quản lý Lao động ngoài nước vừa có công văn yêu cầu các doanh nghiệp đưa lao động sang Malaysia kiểm tra tình hình việc làm, thu nhập của người lao động.
http://www.nld.com.vn/20091111105530900P1051C1065/nhieu-nguoi-vn-sang-angola-lam-viec-trai-phep.htm Nhiều người VN sang Angola làm việc trái phép
(NLĐ) - Theo thông tin của Đại sứ quán VN tại Cộng hòa Angola, thời gian qua, xuất hiện nhiều người VN sang Angola bằng thị thực du lịch 30 ngày, sau đó ở lại làm việc hoặc kiếm việc làm, cư trú bất hợp pháp.
Đáng chú ý là trong đó có một số người VN sang Angola làm việc bằng visa du lịch bị tổ chức, cá nhân ăn chặn tiền vé máy bay khứ hồi, nên khi không được nhập cảnh Angola, đã bị mắc kẹt nhiều ngày tại sân bay do không có vé máy bay về nước.

http://vneconomy.vn/20090611113518673P5C11/canh-bao-tu-thi-truong-lao-dong-nga.htm Rất nhiều lao động từ Nga về nước trước hạn trong thời gian gần đây đều có chung một bi kịch là không việc làm, không tiền lương, điều kiện sống tồi tệ…

Ra nước ngoài dọn vệ sinh

Hơn 40 lao động Việt Nam hiện đang cư trú tại tỉnh Stavraponski (Liên bang Nga) vừa gửi đơn kêu cứu tới báo chí thông qua một lao động về nước trước hạn.

“Hợp đồng chúng tôi ký kết với công ty Nosco là làm việc trong nhà máy nhưng khi sang chúng tôi phải đi hốt rác, dọn vệ sinh, trồng nho…” lá đơn của anh Trịnh Văn Mão quê Yên Thái, Yên Mô (Ninh Bình) viết.

Số lao động này được Công ty Đào tạo và Cung ứng nhân lực quốc tế Nosco - IMAST đưa đi từ tháng 2/2009 với hợp đồng lao động ba năm nhưng visa lần một chỉ cho ba tháng. Số lao động này công ty Nosco tuyển qua trường cao đẳng nghề Tam Điệp (Ninh Bình) với tổng chi phí trước khi đi là 3.000 USD
http://www.vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2009/02/3BA0B817/ Báo trong nước . Bi kịch xuất khẩu lao động thời khủng hoảng
Thế chấp sổ đỏ, vay nặng lãi để đi xuất khẩu lao động với mong muốn thoát nghèo, nhưng chỉ sau 3 tháng, nhiều lao động đã khăn gói về nước vì nhà máy thu hẹp sản xuất, cắt giảm nhân công.
Cuối năm 2008, khi công ty xuất khẩu lao động đến giới thiệu về chương trình đi làm việc ở Đài Loan, Trương Thị Thúy Nga (quê Nghi Xuân, Hà Tĩnh) đăng ký tham gia. "Lúc đó em đã trúng tuyển Cao đẳng Thực phẩm Đà Nẵng, nhưng nghĩ nhà nghèo, bố mẹ buôn bán nhỏ không thể đủ tiền nuôi 3 em ăn học, nên em quyết đi xuất khẩu lao động Đài Loan", Nga kể.
Qua sự giới thiệu của người quen, bố Nga, người có thời gian đi xuất khẩu lao động dạng thuyền viên nghề cá, cũng xin đi làm xây dựng tại Nga. Để xoay được 5.700 USD chi phí cho Nga và 3.000 USD chi phí cho bố, gia đình đã phải thế chấp sổ đỏ, vay mượn họ hàng, người quen. Cuối năm 2008, hai bố con lần lượt xuất cảnh, mang theo hy vọng kiếm đủ tiền nuôi 3 đứa em Nga ăn học thành tài.
Sang đến Đài Loan, mới học việc một tuần thì Công ty Ân Mậu, nơi Nga làm việc, tuyên bố thu hẹp sản xuất, cắt giảm nhân công vì không có đơn hàng. Mất 3 tháng chờ đợi, mỗi tháng nhận lương cơ bản 17.280 đài tệ (khoảng 8,5 triệu đồng Việt Nam), đầu tháng 2, Nga cùng nhóm bạn phải về nước. "Bố em mới đi xuất khẩu sang Nga được hơn 2 tháng, cũng gọi điện về nói ngành xây dựng không có việc nên sắp phải về", Nga kể.
Nga cho biết, gia đình như đang ngồi trên đống lửa khi con nợ hối thúc, trong khi phía công ty đưa đi Đài Loan thông báo chỉ thanh toán được 3.400 USD. "Em chưa biết làm gì bây giờ, khủng hoảng kinh tế toàn cầu, xin việc trong nước rất khó khăn. Mà có xin được thì với người không có nghề như em, thu nhập cao lắm cũng chỉ 1-1,5 triệu đồng, làm sao có thể bù đắp khoản chi phí đã mất khi đi xuất khẩu", giọng Nga rưng rưng.
Cũng giống Nga, nhóm bạn 10 người cùng xuất cảnh sang Đài Loan vào tháng 10/2008, cùng đi qua Công ty Cổ phần tiến bộ quốc tế (AIC), đều thấp thỏm lo âu. Một lao động quê Hải Dương cho biết: "Hoang mang không có tiền về trả nợ, có bạn đã trốn ra ngoài làm việc bất hợp pháp tại Đài Loan. Còn em, gia đình động viên về. Nhưng về tới nhà thì mấy mẹ con ôm nhau khóc, ngày ngày ngóng tiền thanh lý hợp đồng để sớm trả khoản vay nặng lãi. Giờ em sợ nhất là chủ nợ đến đòi tiền".
http://dantri.com.vn/c20/s20-342389/chi-phi-xuat-khau-lao-dong-co-khi-gap-10-lan-thong-bao.htm Chi phí xuất khẩu lao động có khi gấp 10 lần thông báo
(Dân trí) - Theo báo cáo đánh giá sơ bộ về xuất khẩu lao động của Ủy ban Các vấn đề xã hội, Quốc hội, chi phí cho đi lao động xuất khẩu gấp 1,5 - 2 lần, thậm chí có thị trường gấp đến 10 lần so với thông báo của các doanh nghiệp tuyển dụng…
Hiện nay có khoảng 500 ngàn lao động Việt Nam đang làm việc theo hợp đồng ở hơn 40 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới, hàng năm gửi về cho gia đình khoảng gần 2 tỉ USD (số ước tính qua các ngân hàng, con số gửi ngoài không quản lí được).
Rất nhiều hợp đồng cung ứng lao động tìm qua môi giới, lượng cung ứng quá nhỏ, chất lượng không bảo đảm, quyền và lợi ích người lao động quá thấp, không hiểu rõ về đơn vị tiếp nhận lao động.

(NLĐ)- Theo Cục Quản lý Lao động ngoài nước (Bộ LĐ-TB-XH), trong năm 2009, cả nước đã có gần 75.000 lao động đi làm việc ở nước ngoài, chỉ đạt 83% kế hoạch cả năm 2009. Bộ LĐ-TB-XH nhận định trong năm 2010, thị trường XKLĐ sẽ sớm phục hồi do nhiều thị trường lớn như Malaysia, Nhật Bản, Đài Loan, Hàn Quốc đang có nhu cầu tiếp nhận trở lại một lượng khá lớn lao động



Đã đến lúc phải đặt thẳng vấn đề: Ai là người đang điều khiển bộ máy mafia Mafia Việt Nam với xuất khẩu lao động.


Lật ngửa con bài mafia Việt Nam
Huỳnh Tâm

Thiên phóng sự dài, từ tháng 6 đến tháng 12–2009 tại những khu rừng ở miền Bắc nước Pháp, đã loan tải một thực trạng đau lòng đối với người Việt Nam sống kiểu du mục rừng thời trung cổ. Chúng tôi tiếp cận và phỏng vấn trên 540 Người Việt Rừng, nay mới đúc kết được những ray rứt về thân phận người Việt xuất khẩu lao động bất hợp pháp tại quê người xứ lạ.
Có đến với Người Việt Rừng mới biết sự thật là trên đất Pháp lại xuất hiện mafia Việt Nam, một tập đoàn đã mấy mươi năm mặc áo giáp hộ thể của đảng cộng sản Việt Nam, lúc nào cũng vây quanh nói mộng để rồi tuyên chiến với dân, như cụm từ ý đẹp mà lòng xấu xa "Xóa-đói-giảm-nghèo" và "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động".
Đã đến lúc phải đặt thẳng vấn đề: Ai là người đang điều khiển bộ máy mafia Việt Nam? Họ hoạt động như thế nào trong "Xóa Đói Giảm Nghèo" và " Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động"? Đảng cộng sản Việt Nam và qui luật ăn thịt người như thế nào ?
Cậy quyền cướp của, trốc thân bần dân Việt
Những thành viên Người Việt Rừng tại Téteghem cùng chung cảnh ngộ, cùng xuất phát từ những ngân hàng có trương mục "Xóa Đói Giảm Nghèo" và "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động". Chú ý nhất là một thanh niên 27 tuổi có trình độ đại học cho biết:
― Quê quán huyện Dương Kinh, Hải Phòng, đã có gia đình sinh hạ được một trai, một gái từ 3 đến 4 tuổi. Trước đây em đến Ngân hàng Chính sách xã hội Việt Nam để vay tiền của trương mục "Xóa Đói Giảm Nghèo" với mục đích là kinh doanh lò gốm sản xuất sành sứ, em phải thế chấp sổ đỏ với trị giá 20.000 đô la. Trong khi ấy căn nhà của cha mẹ, được tu bổ lại vào năm 1985, trị giá hiện thời là 250.000 đô la.
Ngày đầu cha mẹ và em đến Ngân hàng Chính sách xã hội Việt Nam, chủ yếu là đi vay tiền tại trương mục "Xóa Đói Giảm Nghèo" theo quảng cáo của ngân hàng nhà nước Việt Nam. Ngân hàng không ngần ngại đưa ra đề nghị căn nhà trị giá chỉ 100.000 USD mà thôi, như vậy là thế chấp theo ấn định của ngân hàng đương nhiên thấp hơn giá trị thị trường là một nửa (150.000 USD). Sau đó cha mẹ và em đồng ý lấy quyết định làm thủ tục vay tiền, ký tên vào văn kiện thế chấp, em chú ý nhất là tiền lãi mỗi ngày phải trả là 0,8 Mỹ kim.
Tiếp theo người cố vấn trương mục "Xóa Đói Giảm Nghèo" vẽ ra cho em một viễn cảnh mới, tươi sáng hơn: "Với số tiền này có thể nhanh chóng thu hồi lại sổ đỏ và đây cũng chính là cơ hội để trở mình, bước lên bậc thang gia đình sĩ diện. Quý vị phải liên hệ với "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động", mỗi tháng đồng lương tối thiểu là 5.000 đô la, chỉ cần làm việc khoảng 4 tháng là thành công như ý, sau đó tha hồ thực hiện ước mơ đổi đời tuỳ thích”. Rồi người cố vấn giới thiệu tiếp: "Hiện ngân hàng chúng tôi có "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động", nếu không ngại thì tôi mời chuyên viên hỗ trợ xuất khẩu lao động đến đây gặp quý vị".
Chuyện gia đình sĩ diện là thời thượng và thời cơ đổi đời như một sức hút nó thuyết phục em, cho nên không cho phép em từ chối hay bỏ lỡ cơ hội. Em cho rằng nắm bắt cơ hội vào lúc này là đúng lúc, thử hỏi một dịp may đến không hứa hẹn thì ai mà bỏ qua cho đành! Bỗng lòng háo hức và khao khát ấy bị cuốn hút vào sức mạnh của đồng tiền, chỉ cần bỏ ra một số vốn và sức lao động bình thường sẽ đem lại tương lai cho vợ con và báo hiếu được cho cha mẹ, cũng là dịp để biết xứ người qua xã hội, văn hóa và kiến trúc phương Tây, nhất là nhanh chóng thu hồi sổ đỏ về cho cha mẹ của em.
Sau khi em nghe chuyên viên ngân hàng giải thích thiệt hơn về kinh tế gia đình, tức thì em đồng ý vào vấn đề chính để đi lao động nước ngoài. Cùng lúc em nhờ giới thiệu để gặp chuyên viên ngân hàng phụ trách "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động". Chuyên viên ngân hàng còn cho biết: "Nếu chấp thuận xuất khẩu lao động thì trương mục "Xóa Đói Giảm Nghèo" sẽ chuyển trương mục qua "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động". Em gật đầu đồng ý và ký vào văn kiện chuyển trương mục.
Khoảng 7 phút sau có người bước vào giới thiệu tên họ là Vũ Bình, họ mời em qua văn phòng kế bên để làm việc. Trước hết chuyên viên này giới thiệu thành quả của những người đi lao động nước ngoài do Ngân hàng Chính sách xã hội Việt Nam tổ chức, với những tấm ảnh chụp, nào là nhà cửa khang trang đồ sộ, xe Honda VFR,V4 kiểu mới nhất. Tiếp theo chuyên viên trình bày thủ tục xuất khẩu lao động rất đơn giản, chi phí đi đường bộ 15.000 đô la, còn đường hàng không 20.000 đô la, thủ tục bao trọn gói xuất khẩu tính thành tiền và lãi mỗi ngày phải trả cho ngân hành là 5,3 đô la. Em ngồi tính nhẩm tiền lương mỗi tháng và tiền phải trả cho ngân hàng, như vậy em còn lại mỗi tháng là 4.841 đô la. Thế là tinh thần em bừng sáng, liền đồng ý lập thủ tục xuất khẩu.
Đến đây người chuyên viên cho biết:
― Đi đường bộ bằng xe ca, qua Trung Hoa rồi đến Anh Quốc, còn đi đường hàng không đến nước Nga rồi đi bắng xe ca đến Anh Quốc. Em nhận thấy dù đi con đường nào rồi cũng đến Anh Quốc, cho nên em đồng ý đi đường bộ để tiết kiệm được 500 đô la và tiền lãi phải trả cũng giảm xuống.

Cố vấn Vũ Bình cho biết:
― Cách thức trả tiền theo lộ trình đường bộ, chia thành 4 chặng gồm có: 1/ – Việt Nam–Trung Hoa: trả 2.000 đô la; 2/ – Trung Hoa–Nga: trả 3.000 đô la; 3/ – Nga, Ba Lan, Đức, Bỉ và Pháp Quốc: trả 2.000 đô la; 4/ – Pháp đến Anh Quốc: phải trả 4.500 euros; nếu thấy không cần thiết chi trả 4.500 euros, thì tự túc vào Anh Quốc. Tuy nhiên, sẽ có người hướng dẫn phương thức vào Anh Quốc, phần chi tiêu ăn và ở do tổ chức lo từ lộ trình cho đến điểm tập trung Pháp Quốc. Khi đến Anh Quốc thì có bộ phận lao động đưa đón, bảo đảm sắp đặt công ăn việc làm nhanh nhất là 2 ngày, chậm lắm là 3 ngày. Đặc biệt nếu ai trả theo trọn gói, đường bộ 15.000 đô la, đường hàng không 20.000 đô la sẽ bảo đảm thời gian là 15 ngày, đến nơi an toàn.

Thưa anh, thực chất cho đến nay mọi người ở trong rừng này, phải trả cho họ trên con số vay ban đầu là 15.000 hay 20.000 đô la và điều quan trọng là khi đến Trung Hoa, chúng em đã khai họ tên, nguyên quán và tuổi giả ít nhất khai hạ dưới một con giáp để hợp cho tuổi lao động Âu Châu. Sau khi em vào nước Nga thì mới phát hiện thân phận không còn quốc tịch và giấy thông hành, tự nhiên em trở thành vô tổ quốc, mới ngỡ ngàng, rồi đây họ sẽ muốn gì sau ngày mai!
Trước mặt và hiện nay em đã trả cho họ 17.500 đô la, đi đường bộ 1 tháng, ở trong rừng 2 tháng, chuyển hướng đi 3 lần, lần thứ nhất em ở lán 3 rừng Grande Synthe rồi chuyển đến lán 1 và chuyển đến rừng Téteghem, mỗi lần chuyển lán trại hay rừng là phải trả thêm tiền cho họ, đến nay em vẫn chưa vào được Anh Quốc.
Em có liên lạc về bên nhà cha mẹ cho biết:
― Số tiền vốn và lãi của ngân hàng đã tăng lên đến 30.000 đô la rồi, sao con chưa đi! Nhất là đứa con trai của em hỏi:
― Sao bố chưa đi ?
Lòng của em muốn đứt gan ruột ! Thưa anh, em nào ngờ lối tính tiền lãi của ngân hàng Việt Nam phi mã như vậy, theo em biết có nhiều người ở đây đã bị ngân hàng lấy sổ đỏ và phát mãi, xem như đã mất nhà, mất ruộng nương, mất đất thổ rồi!
Thưa anh, những ngân hàng quảng cáo xuất khẩu lao động nước ngoài mạnh nhất hiện nay là hệ thống Ngân hàng Chính sách–Phát triển (Nhà nước) như Ngân hàng Chính sách xã hội Việt Nam, Ngân hàng Phát triển Việt Nam, Ngân hàng Đầu tư & Phát triển Việt Nam, Ngân hàng Phát triển nhà ĐBSCL, Ngân hàng Nông nghiệp, Phát triển nông thôn Việt Nam và Ngân hàng Quân Đội.
Ngoài ra còn có những ngân hàng tham gia xuất khẩu người lao động, như Hệ thống Quỹ tín dụng nhân dân Việt Nam và Ngân hàng thương mại cổ phần đô thị, tổng cộng 41 ngân hàng đã trở thành một tập đoàn xuất khẩu lao động nhiều hình thức, như tịch thu và thu mua bất động sản của dân để gôm về một mối mafia Việt Nam, qua cụm mỹ từ thương dân vô hạng "Xóa Đói Giảm Nghèo" và "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động".
Buồn nhất là Ngân hàng Quân Đội đi làm kinh tế "Xóa Đói Giảm Nghèo" thì còn tinh thần đâu mà giữ bờ cõi, họ chọn lấy kinh tế hoang dại này để cải thiện quân đội, bởi thế mới bị Trung Hoa xâm lăng, cướp đất, cướp biển mà trên miệng vẫn cười như gã làm hề trong đoàn trò xiếc!
Chúng tôi ngồi lắng nghe tiếng nói chân thực của Người Việt Rừng mà lòng xót xa:
― Cảm ơn em cho chúng tôi biết những chi tiết cần thiết về chuyện dài thê lương tại quê hương và tại rừng này, chúc em mạnh khỏe, may mắn cầm được số đỏ và nhanh chóng thu về sổ đỏ.

Đảng cộng sản Việt Nam và qui luật ăn thịt người
Chúng tôi trở lại rừng Grande Synthe lần thứ hai, đi thẳng vào lán thứ 4, góc bìa rừng phía Đông, đã nhận diện được người công an lần trước, đang đứng xa xa nay vẫn còn đây, chưa cầm số đỏ. Chúng tôi thừa biết người công an ẩn hiện này trong lán làm công tác kinh tế nước ngoài, vai trò của mỗi trưởng lán là "cần vụ mafia" tại địa điểm tập trung, hiện giờ ở trong rừng Grande Synthe có tất cả là 5 lán, do 5 ông trưởng lán cần vụ mafia điều phối đưa người vào Anh Quốc theo đường Cỏ hay đường Bãi.
Nếu có người vào rừng để trải tình thương, thì chỉ có cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, không thể nào thấy người công an và biết được vai trò trưởng cần vụ mafia trong một tập thể và càng không biết phương cách sinh hoạt bí ẩn trong lán. Chúng tôi tiếp cận đã lâu ngày, tìm hiểu nhiều thành viên Người Việt Rừng, với nhiều giả cách giao tiếp, lần này thăm hỏi một trung niên:
― Xin lỗi anh có phải là trưởng lán không ?
― Thưa anh, không phải ạ.
Người thanh niên liền đưa tay chỉ về phía trước và nói tiếp:
– Thưa anh, người đứng đằng kia, mặc áo len màu xám là trưởng lán ạ.
Người thanh niên mặc áo len màu xám độ 40 tuổi, tự động đến chào chúng tôi, liền tranh thủ hỏi:
― Chào bạn, có phải là trưởng lán không ?
Người công an Cần vụ mafia đáp:
― Thưa anh đúng vậy, em là trưởng lán đây, xem ra hôm nay lại một lần nữa được tái ngộ với quý anh, hy vọng có tin vui.
Chúng tôi không chần chừ liền hỏi:
― Tin vui thứ nhất là xin bạn cho biết nguyên nhân nào bạn đi công tác đường cỏ, cũng như di chuyển lao động xuyên lục địa, từ Á qua Âu, thế thì theo qui luật tổ chức như thế nào để nhập cư được vào Anh Quốc ?
Công an Cần vụ mafia ngập ngừng, lòng ái ngại một hồi lâu suy nghĩ, rồi trả lời:
― Câu hỏi của quý anh khó trả lời quá. Theo em biết quý anh đã thăm viếng những lán khác trong rừng này, đương nhiên quý anh đã tiếp được nhiều nguồn tin khác nhau và đã đích thực tai nghe mắt thấy, cho nên em nói thẳng không lời nào dối cả và không hề sợ bất cứ ai. Chính em là Thiếu úy công an tại Đông Hà, do Tổng Cục đề cử đi công tác kinh tế nước ngoài. Trước khi đi em không nghĩ cực khổ như thế này, nếu biết trước thì thà ở quê nhà còn sướng hơn vì em có thiếu thốn gì đâu, đời sống gia đình rất sung túc.
Còn về qui định làm việc thì vẫn như cũ. Ngày trước thời 9 năm kháng chiến (1945–1954) hay Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam (1960–1975) đưa đón người từ thành phố vào bưng biền, chiến khu và trở lại thành phố, chủ yếu là bắt cóc người có máu mặt hay đưa đón những người có thoả thuận. Còn hôm nay có sự tập trung người Việt ở trong rừng Grande Synthe này, cũng chỉ lặp lại công thức qui luật ấy mà thôi. Sự khác biệt là ngày nay xuất khẩu lao động ra nước ngoài để làm kinh tế cho đảng, nói chung qui luật bí mật bắt cóc người là sao y bản chính của đảng cộng sản Trung Hoa, rồi đảng cộng sản Việt Nam chế biến lại thành phó bản. Vì thế có thể nói rằng qui luật bí mật đưa đón, di chuyển người đã trở thành bất biến.
Nói cụ thể hơn, công an là gạch nối xuất khẩu lao động của "Xóa Đói Giảm Nghèo" và "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động". Công an có mặt trong nội vụ xuất khẩu lao động là đủ chứng minh không lấy gì trong sạch cả, tự em cảm nhận được, hôm nay và ngày mai chỉ là người đi chăn bầy cừu kinh tế cho đảng mà thôi!
Để anh hình dung rõ hơn, lúc đầu em với tư cách là đi công tác nước ngoài, không biết đi nước nào, trên đường đi chỉ biết chờ lệnh để nhận công tác. Khi lên xe thì đã thấy có 5 người lạ mặt cùng lứa tuổi, em nghĩ đây là đồng nghiệp. Khi xe vào nội địa Trung Hoa, hai ngày sau đến Hồ Bắc thay đổi xe, 5 người lạ mặt ấy không biết đi đâu, thấy họ bổ sung 22 người khác, già trẻ có cả. Xe tiếp tục lăn bánh từ Trung Hoa đến nước Nga thay đổi người và xe đến 4 lần, em lại gặp được 42 người Việt mình cùng hành trình. Khi đến Nga em gặp 76 người, và trên lộ trình từ Nga đến Pháp thay đổi người và xe 3 lần, xuyên qua 4 quốc gia Ba Lan, Đức, Bỉ và Pháp Quốc, nói chung mỗi lúc thay đổi xe là em gặp người mới, còn những người cũ hoàn tòan không gặp lại, cũng không biết hiện giờ họ đang ở đâu và làm gì.

Xoá đói giảm nghèo thế này đây!


Thiên đường xanh!

Gần một tháng trôi qua, họ mới đưa em đến Pháp Quốc, cũng là người đầu tiên đến lán này vào lúc 5 giờ chiều. Họ cho biết em là người trưởng lán và cho phép em tự chọn một phó lán. Bỗng dưng nửa giờ sau có người xuất hiện, cứ tiếp nối theo vào lán, mỗi lúc càng đông hơn. Đến 8 giờ tối thì tổng số là 39 người. Tình hình ăn ở trong lán chưa ổn định thì đã có người gọi ra bãi để nhảy xe vào lúc 10 giờ đêm. Một đêm kinh hoàng mở màn cho những con thiêu thân xuất khẩu lao động nhảy xe vận tải, trong đó có em.

Thưa anh, em là Thiếu úy công an tại ngũ đã từng học chiến thuật, tác chiến nội ngoại thành, từng thảo ra kế hoạch tác chiến mà vẫn còn không biết người đưa, kẻ đón là ai. Lúc đầu em chỉ biết lệnh phụ trách tại đây, không thể biết hơn nữa, dù em có suy nghĩ nhiều cũng đành mù, bởi không định hướng được phía trước và người sau sẽ là ai. Lúc trước bố em có thuật lại những chuyến đi vào chiến khu, nay em đến rừng này cũng không khác mấy lời của bố em thuật lại về qui luật di chuyển người bí mật.
Sau 5 ngày ở đây, em mới biết được 39 người này đi trồng “cỏ”, thực ra là trồng cần sa. Sở dĩ em biết được là qua 16 người trong lán, họ đến từ Nga có nhiều kinh nghiệm sống hơn, vì họ đã ở nước Nga trên 15 năm.

Ăn thịt người, không nhả xương, không để lại dấu vết
Mỗi lần vào thăm viếng Người Việt Rừng chúng tôi đều để lại địa chỉ liên lạc nhanai@online. fr. Đến nay chúng tôi đã tiếp nhận rất nhiều e–mail của những thành viên Người Việt Rừng, một vài lời tâm tình tiêu biểu nhất qua e–mail của tonydeux1974 và minhtoi009, cho biết:
― Chào Bác. Hiện giờ thì cháu đã ở bên Anh Quốc rồi, cháu đã kiếm được việc làm sau 1 ngày nghỉ ngơi. Tuy nhiên mới chỉ là học nghề thôi, nghề gì thì Bác đã biết rồi. Đôi lúc cháu tưởng như chẳng bao giờ sang được bên Anh Quốc và nhất là thời gian ở rừng Angres thật tuyệt vọng, nhưng cháu có ý chí và cháu luôn tự nhủ sẽ cố gắng hết mình để được sang đây. Cháu cũng thật sự xin lỗi Bác và người chị đi cùng với Bác vì hôm đó cháu nói chuyện không thật sự cởi mở. Bác biết đó, hoàn cảnh sống cũng ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lý. Chắc Bác đã xem trên truyền hình Canal Plus, nội dung phim và hình ảnh nói về cháu, là một trong những chủ lán trại tại Angres.
Bác biết rồi đó, thời đại này mà vẫn còn có những con người nghị lực sống khổ hơn thời kỳ đồ đá như thế. Nhưng cháu vẫn tin vào tương lai phía trước. Thưa Bác, cháu vẫn chưa trả lời với Bác và người chị cùng đi với Bác về câu hỏi "Học vấn của em ở quê nhà thế nào?". Bây giờ cũng muộn rồi !
Cháu rất nghiện tìm hiểu và đọc tài liệu cũng như báo chí ở trên mạng. Nay tuy phận cháu tạm ổn cũng không qua được và đồng cảm xót xa cho những người bạn đang ở lại trong rừng Angres. Dân ta có câu "Lần đầu chưa quen đường cây chưa thẳng". Mong rằng lần đầu tiên gặp Bác cũng như vậy. Mong Bác và người chị gái đó bỏ qua.

Ba tháng sau có một Người Việt Rừng, e–mail minhtoi009 cho biết:
― Chào anh Nhân Ái, em là Mình–tôi, quê ở phường Đúc cuối đường Trần Hưng Đạo Huế. Em đã vào được Anh Quốc hơn 7 tháng rồi, nay mới nhớ đến anh liền e–mail để cho anh biết. Hiện nay em đang sống tại một tỉnh xa, cách thủ đô London hơn 80 km, ở trong một ngôi nhà to lớn mà cứ tưởng như cái chuồng nuôi loài cầm thú vậy. Em phải sống trong nóng lạnh bất thường, trong nhà nóng trên 30 độ, ngoài nhà lạnh dưới 6 độ âm. Như vậy là anh đã biết em đang làm nghề gì rồi. Khi em còn ở trong rừng Téteghem Pháp Quốc được anh chỉ bảo rất nhiều về đời sống phương Tây và bảo em tránh nghề trồng cỏ. Em đến Anh Quốc chỉ mới 1 ngày, chân ướt chân ráo là họ chở em đi trồng cần sa liền! Những ngày tháng dài buồn vô hạn, chỉ một mình trồng cỏ. Ở đây u tịch lắm. Mỗi tháng người chủ nhà đến một lần để lấy cỏ.
À thưa anh, về căn nhà của em thế chấp cho Ngân hàng Quân Đội, nay đã bị phát mãi rồi, hiện vợ con em phải sống bên nhà ngoại. Không riêng gì em bị mất nhà, hầu như tất cả người trồng cỏ cũng đều như em. Thử hỏi lương của em mỗi tháng chỉ có 350 bảng Anh, tiền ăn và ở quá đắt đỏ, cần kiệm lắm mới còn lại 50 bảng Anh có người không còn đồng nào !
Giờ này thì em đã biết đường đến London, thường vào hộp đêm cuối tuần, mục đích là tìm lại bạn cũ để chia sẻ tâm sự buồn vui. Em đã gặp được người bạn xứ Hưng Yên, có gửi lời thăm anh đó. Em đến hộp đêm để tìm hiểu tâm trạng người cùng cảnh ngộ. Nhờ vậy mới biết nhiều về sinh hoạt của giới trồng cỏ, nhân đây gửi đến anh để tường tận. Hệ thống trồng cỏ chia ra làm 3 khâu sản xuất như sau:

1. Khâu tuyển mộ lao động trồng cần sa: Nhân công trồng cần sa tuyển mộ từ Việt Nam qua thủ tục "Xóa đói, giảm nghèo" và "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động". Người được tuyển mộ phải có bất động sản trên trị giá 100.000 đô la. Bất động sản thế chấp từ 15.000 đô la đến 20.000 đô la. Bây giờ em mới biết ngân hàng đánh bẫy tài sản của em bằng một nửa giá trị hiện thời. Đây là then chốt rút ngắn thời gian sớm nhất để ngân hàng tự do phát mãi thu hồi nợ, trước khi khổ chủ chưa kịp trả lãi bằng đồng tiền lao động nước ngoài của mình là đã mất tài sản rồi !
Em được biết những ngân hàng có trương mục "Xóa đói, giảm nghèo" và "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động" lập mọi thủ tục xuất khẩu lao động. Mỗi chặng hành trình do Bộ Lao động–Thương binh và Xã hội lo toan. Tập trung và bãi đáp do Đại sứ quán nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam địa phương phụ trách. Quân đội và Công an phụ trách kinh tế nước ngoài, lo ăn ở tại địa điểm tập trung và hướng dẫn ra bãi đáp để di chuyển vào Anh Quốc. Lương lao động do người Trung Hoa phân phát.

Thưa anh, đầu óc của em không được minh mẫn lắm vì lúc này thường lo âu nhiều, nào là bị mất sổ đỏ, nhà và đất, bán mạng cho sinh tử mà vẫn phải trả ngân hàng 16.500 đô la. Thực tế lương lao động chính thức chỉ là 350 bảng Anh, chứ không như họ quảng cáo là 5.000 đô la! Ở đây làm việc mỗi ngày trên 12 giờ mà lương chưa tới một phần mười của vốn đã bỏ ra. Thân phận em nay là kẻ sống ngoài lề xã hội, không có hộ khẩu, thẻ tuỳ thân, quốc tịch. Sống ở xứ người em không biết ai để mà thưa kiện, em có liên lạc về quê nhà bằng điện thoại di động, cho biết số lương nhận được là 350 bảng Anh. Bây giờ thì cả gia đình đã mất hết hy vọng đổi đời. À em còn bị thê thảm hơn, vừa rồi em mắc bệnh phải tốn hao năm tháng lương mượn trước, mỗi tháng họ trừ vào tiền lương 50 bảng Anh.
Sinh hoạt ở đây cứ đều một nhịp: Cuối tháng thì có một người nói tiếng Tàu, đến trả lương bằng tiền mặt, còn người Việt thì đến lấy cần sa tươi.. Em được biết họ tổ chức trên 500 địa chỉ trồng cần sa rất bí mật. Giữa họ và em không nói được một lời nào, em muốn nói chuyện nhưng họ ra dấu câm như hến.
Đời em kể như chết chưa chôn, vùi thây sống ở đây rồi anh ạ. Mạng sống của em do cha mẹ cho, chưa đền ơn báo hiếu thì mắc phải suốt cả đời này làm thân cầm thú cho kẻ chưa hề ân oán. Em vẫn hy vọng ngày trở về quê hương, nhưng được tin nhà nước Việt Nam từ chối không cho hồi hương những người lao động bất hợp pháp. Thế thì hy vọng ngày trở về quê hương hay ở đây cũng là một cách đã chết, nói chung những ai đồng cảnh ngộ như chúng em đều cảm nhận được sinh ra đời để chịu thiệt thòi nhất thế gian, có ai hơn sự thiệt thòi này !
Đặc biệt có hai người trồng cỏ bị bệnh không có tiền để chữa trị, vừa qua đời cách đây 3 hôm. Em nghe họ nói mỗi tháng có ít nhất là một người trồng cỏ qua đời, phần đông là người cao niên không chịu được cái nóng của trồng cỏ và khí hậu lạnh ngoài trời .

2. Khâu chế biến cần sa: Một người bạn làm trong khâu chế biến, nhiều lần gặp em trong hộp đêm, rồi dần dà thân nhau cho biết: Anh đã làm việc trong khâu chế biến 6 năm liền không thay đổi địa chỉ. Khâu chế biến chia ra từng tổ một từ 2 người đến 3 người. Hiện nay có thể trên 150 tổ, hoạt động rất bí mật, tổ nào biết tổ đó, nghe nói người Việt Nam phụ trách khâu này.
Cũng có vài người Việt Nam sống tại Anh Quốc, chuyên trồng cần sa bỏ mối, nhờ vậy họ có đời sống khá giả, tự hào đại gia. Rồi một hôm những thân hữu đại gia muốn phất cờ tự sản xuất cần sa, thành lập sân chơi riêng, tuyên bố không còn lệ thuộc tổ chức mafia Việt Nam. Họ mới có ý định tự sản xuất và không cung cấp cần sa, tức thì họ bị mafia Việt Nam thủ tiêu, chết tại chỗ 2 đại gia, không kịp một lời trăn trối. Tiếp đó là mỗi ngày thêm một đại gia đo ván, số còn lại bỏ của lấy người, di tản đến xứ khác như Nga, Canada để sống.

3. Khâu đóng gói, bao bì thành phẩm cần sa: Trong khâu này, nhân công là những thành viên trồng cỏ lâu năm và phải người được họ tín nhiệm, phần đông là công an Việt Nam mới được làm ở khâu này.

4. “Tài gia” cần sa: Một người bạn trong họp đêm cho biết: Tất cả cần sa thành phẩm do người Trung Hoa quản lý và độc quyền kinh doanh. Họ mua bán và chuyên chở bằng cách nào không ai biết. Đặc biệt những sản phẩm cần sa hiếm thấy trên thị trường Anh Quốc.
Và một phần tin tức em biết được là do kẻ nói đi, người nghe lại, rằng: Người tài gia cần sa chính là nhà nước Trung Hoa, còn nhà nước Việt Nam chỉ là một nhân công lớn. Báo chí, truyền hình Anh Quốc thường loan tải về thời sự cần sa. Cảnh sát Anh Quốc bắt người trồng cần sa, đôi khi loan tải bắt được một vài người chế biến, đóng gói, thành phẩm nhưng chưa bao giờ loan tải bắt trọn ổ chế biến thành phẩm cần sa, không biết khi nào cảnh sát Anh Quốc rờ tới đầu của tài gia đây? Cho đến nay, các tài gia vẫn đứng ngoài vòng pháp luật Anh Quốc và cả Âu Châu.

Sống không nhà, chết không mồ
Trước đây chúng tôi và nhiều người tưởng rằng những Người Việt Rừng trả chi phí cho tổ chức xuất khẩu lao động nước ngoại từ 15.000 đến 20..000 đô la, như vậy Người Việt Rừng phải khá giả dư ăn, dư để mới có số tiền trên, chứ ai nào ngờ số tiền trên do thế chấp sổ đỏ (sở hữu chủ tài sản). Người Việt mình xem cái nhà là gia tài chính không thể thiếu được, cho nên có câu: "Sống cái nhà, chết cái mồ". Bây giờ Người Việt Rừng gặp phải cảnh sống không nhà, chết không mồ! Quả thực chỉ có nhà nước cộng sản Việt Nam mới bùng lên quá nhiều sự lạ trên đời, khó ai mà ngờ đến được, từ sự kiện Cải Cách Ruộng Đất (1952–1956), Tết Mậu Thân (1968), dấy động cuộc tố cáo và truy nã các thành phần tư sản mại bản niềm Nam, trên thực tế là cướp tài sản của nhân dân miền Nam, đồng thời đẩy 3 triệu nhân mạng ra biển (1975–1990).
Sau 1975, đến tận bây giờ (2010), đảng cộng sản Việt Nam cứ leo thang đàn áp tín ngưỡng, người chí nghĩa Dân chủ, tù đày con dân của tổ quốc, tử hình hằng vạn người dân lương thiện, lập trại cải tạo khắp cả nước để tiện tay thù hằn, rừng già lùi bước hậu quả lũ lụt triền miên, cướp đất nhà cửa của dân để làm của riêng, tham nhũng, mua quan bán chức, bán tất biên cương biển cả, rừng vàng bạc biển về tay Trung Hoa. Thế mà đảng cộng sản Việt Nam xem ra chưa vừa túi tham. Nay thì đã rõ, bài bản mới của đảng ta là sắm vai cường hào ác đảng lột trần truồng người bị xuất khẩu lao động. Ngày hôm nay, những Người Việt Rừng đúng là sống không nhà, chết không mồ, dù các bạn biết hay không biết về chuyện đó!

Nhà nước gian thì ắt có ngày sẽ sợ dân ngay
Họ là những chuyên gia kinh tế xuất khẩu hoang dại ngoại hạng, họ là Nguyễn Tấn Dũng, Thủ Tướng Chính Phủ, Uỷ viên Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam, đã ký nghị định số 178/2007/NĐ-CP ngày 03 tháng 12 năm 2007. Còn gọi là nghị định “Dân cười ra nước mắt”. Họ là Nguyễn Thị Kim Ngân, nguyên bộ trưởng Bộ Lao động–Thương binh và Xã hội, Uỷ viên Trung ương Đảng, chỉ biết nhắm mắt để được chia mảnh xác nhân dân Việt Nam. Họ là Đặng Ngọc Tùng, Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam, Uỷ viên Trung ương Đảng, quyết lãnh đạm để hưởng mối lợi lớn, một gật đầu muôn xác người chết mặc kệ bay. Trên đây là những người có trách nhiệm, chưa bao giờ chia sẻ tiếng nói lao động của nhân dân.
Người Việt Rừng hy vọng tiếng nói của mình được những người có trách nhiệm lắng nghe, và cho biết:
― Hiện trong nước có những ngân hàng quảng cáo thế chấp và cho vay để đi lao động nước ngoài, một hình thức xuất khẩu nô lệ mới, có tất cả là 5 diện xuất khẩu khác nhau như:
1. Xuất khẩu lao động theo luật quốc tế (10,5%): Nhà nước Việt Nam tuyển mộ lao động và ký kết theo luật lao động quốc tế, cung cấp lao động cho các nước Phương Tây.. Thành phần này không có chuyên môn, phần đông làm tại các nông trường, trại chăn nuôi, khai mỏ, làm đường hoả xa, công nhân kiều lộ và công nhân các hãng mổ heo, gà, vịt v.v… Việt Nam chưa xuất khẩu lao động theo dạng chuyên viên như Ấn Độ.


Đường đến thiên đường £5000/tháng!

2. Xuất khẩu lao động bán chính thức (25%): Nhà nước Việt Nam bán lao động với giá thật rẻ cho các quốc gia như Pháp Quốc, Hoa Kỳ, Canada, Anh quốc v.v.

3. Xuất khẩu hôn nhân xuyên biên giới và phụ nữ bán thân nuôi miệng (0,5%): Nhà nước tổ chức bán phụ nữ cho các quốc gia Đông Nam Á như Đài Loan, Trung Hoa, Hàn Quốc, Phi Luật Tân, Singapore và lập ổ mãi dâm tại Thái Lan, Malaysia, Cambodge, Laos, Philippines.

4. Xuất khẩu lao động bất hợp pháp (10%): Những ngân hàng nhà nước Việt Nam thành lập hệ thống mafia, tuyển mộ công nhân biến thành nô lệ để sản xuất cần sa. Chủ lực sản xuất cần sa là tại các quốc gia như Anh Quốc, Canada...

5. Xuất khẩu nô lệ bất hợp pháp (40%): Nhà nước Việt Nam gia tăng xuất khẩu nô lệ và đưa người nhập cư lậu vào 40 quốc gia trên thế giới. Lao động bất hợp pháp gồm có: Albania: 25.000 người. Á–Rập–Xê–Út: 50.500 người. Anh Quốc: 32.000 người. Ba Lan: 37.500 người. Belarus: 31.200 người. Hercegovina: 34.000 người. Bungary: 45.000 người. Croatia: 10.000 người. Cộng hòa Séc: 25.700 người. Đài Loan: 175.800 người. Germany: 59.053 người. Estonia: 20.000 người. Hàn Quốc: 475.000 người. Hoa Kỳ: 20.000 người.. Hungary: 20.600 người. Kazakhstan: 12.700 người.. Latvia: 20.500 người. Libya: 20.800 người. Lietuva: 20.000 người. Macedonia: 20.700 người. Macao: 30.200 người. Malaysia: 650.000 người. Moldovia: 16.400 người. Mongolia: 18.000 người. Montenegro: 20.000 người. Pháp Quốc: 25.000 người. Nga: 775.000 người. Nhật Bản: 25.000 người. Romania: 29.800 người. Slovenia: 27.000 người. Serbia: 19.000 người. Singapore: 25.900 người. Thái Lan: 45.000 người. Trung Hoa: 680.000 người. Úc: 40.400 người. Ukraina: 24.400 người. Uzbekistan: 27.100 người. Ykpaiha: 19.090 người.
(theo thống kê nầy số lượng lao động trên 40 quốc gia lên đ ến 2.937.400 ngươi ,trong khi đó thống kê chính thức của nhà nước VN chỉ có 500.000 lao động chưa kể số đi bất hợp pháp)
Thành phần lao động trên đem lại cho đảng cộng sản Việt Nam khá nhiều tỉ đô la mỗi năm. Kinh tế này không thuộc về tài sản của quốc gia mà là tài sản của đảng cộng sản Việt Nam lưu trữ hải ngoại. Trên 40 quốc gia có mặt người Việt lao động bất hợp pháp sẽ là một thất thoát lớn về mặt kinh tế và bất ổn về mặt an ninh cho xã hội, nhưng có sao đâu, vì đó cũng là một nguồn ngoại tệ để vỗ béo đảng “ta”!

6. Bán trẻ em và sơ sinh (0,5%): Nhà nước Việt Nam thi hành đúng 12 điều luật ký kết với quốc tế về “Thủ tục nhận trẻ em Việt Nam làm con nuôi” như các quốc gia khác thì không có vấn đề tệ lạm bán trẻ em và sơ sinh. Việt Nam có luật pháp nhưng người nhà nước lại bước qua luật pháp một cách quá đáng mới biến Việt Nam thành chợ bán trẻ em và sơ sinh bằng những thủ tục trên trời dưới đất. Đây là môi trường sống khoẻ của tham nhũng, tự nó biến thành nơi đầu cơ hàng thịt tươi sống, cân bán bằng ký lô trẻ em. Họ còn tổ chức xuất khẩu trẻ em và sơ sinh qua Trung Hoa…Trung Hoa áp dụng chính sách chỉ có phép sinh một con duy nhất song dân số của quốc gia này vẫn đứng số 1 thế giới và sẽ tiếp tục tăng lên tới 1,5 tỉ dân vào năm 2033. Trong khi ấy tính đến 0 giờ ngày 1/4/2009, dân số của Việt Nam là 85.789.573 người, thế thì Trung Hoa mua trẻ em và sơ sinh Việt Nam để làm gì?
Tất cả những quan chức nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam chỉ xem đô la là thần tượng, họ quên đi người dân lao động nay sống tận đường cùng. Thế mà họ luôn cho mình là đảng của người lao động Việt Nam, sống cho người dân nghèo! Đúng là đảng cầm quyền có tuyệt chiêu nhất Việt Nam mới lập được hệ thống buôn người qua nhãn hiệu "Xóa đói, giảm nghèo" và "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động", lộng giả thành chân, mị dân bằng trăm ngàn kiểu mà dân thì cứ nghe ngọt thấu xương! Xem thế thì chỉ có đảng cộng sản “ta” mới dám làm chuyện bất lương phi thường!
Bản chất của đảng cộng sản Việt Nam là thế đấy, không chút mảy may tình người. Họ xem dân tộc Việt Nam như chiếc áo rách tả tơi, lúc nào phế bỏ cũng được. Họ chỉ biết chiếm đoạt tài sản của người dân qua hình thức “Xóa đói, giảm nghèo”, qua chương trình xuất khẩu lao động. Quả nhiên dịch vụ này do ngân hàng mafia trực thuộc nhà nước Việt Nam quản lý, nhà nước Việt Nam xem đây là một sáng tạo kinh tế vĩ đại nhất, thành công nhờ phương tiện lường gạt chính thống mà khá hữu hiệu.
Đảng cộng sản đã có quá nhiều nợ nần với nhân dân Việt Nam mà nay vẫn chưa trả. Năm 1975 họ tàn bạo đẩy người dân Việt Nam ra biển khơi để tịch thu tài sản, cuối cùng họ gom lại thành "khúc ruột dư ngoài ngàn dặm". Họ tiếp tục khai thác đô la trên thân xác mỹ danh "Việt Kiều yêu nước". Và ngày nay chiêu bài "Xóa Đói Giảm Nghèo" và "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động" cũng một phương thức cũ nhưng bằng thủ tục tréo ngoe để hợp pháp hoá việc ăn cướp nhà đất của nhân dân.
Đảng cộng sản Việt Nam không bao giờ có quyết định thông minh, cho nên không chọn niềm tin vào toàn dân để phát triển kinh tế, mà họ cứ chọn nghi ngờ để rồi đẩy đất nước vào tuyệt lộ kinh tế như ngày nay. Miệng của đảng viên lãnh đạo thì la ào ào và to tiếng nào là "Xóa Đói Giảm Nghèo" và "Đề án hỗ trợ các Huyện nghèo đẩy mạnh Xuất Khẩu Lao Động", nghe qua thì cho nhà nước này đạo đức lắm, vì dân lắm! Nhưng hãy bình tĩnh lại, chiêm nghiệm cẩn trọng, đừng vội vã. Chỉ một khắc sau thôi mới thấy hành động của những kẻ nói năng nhân nghĩa ngọt ngào kia rất là bất lương, vô đạo đức.
Trong thâm tâm, những kẻ có chức có quyền ngày nay đều lấy đô là làm thước đo mọi chuyện, họ thà làm một đại thù của nhân dân Việt Nam còn hơn để chảy một đô la ra ngoài huyết quản. Từ đảng trưởng cho đến đảng viên tầm thường cũng vậy. Chính vì thế mà họ muốn và cần nắm giữ vận mệnh của những người khác muôn đời. Thiên hạ thường nói: Anh hùng hào kiệt tự có khí chất của dân tộc, còn tà ma ngoại đạo như đảng cộng sản Việt Nam cũng có mùi vị riêng của chúng, những thứ này đều toả ra từ trong ống xương tuỷ, dù có giải phẫu đổi khác thì cũng vậy thôi, mèo vẫn hoàn mèo!
Mafia Việt Nam, tổ chức xuất khẩu lao động bất hợp pháp, tưởng rằng đầu xuôi đuôi lọt, mọi chuyện có liên hợp từ những ngân hàng cho đến trồng cần sa tại Anh Quốc là ổn. Họ nào biết chuyện đời này lồ lộ buổi sáng thì khắc sau cả nhân loại đều biết và thấy tất cả hệ thống tổ chức xuất khẩu lao động bất hợp pháp, đương nhiêu không qua nổi lưới thường đời này, dù mafia Việt Nam có kỳ môn thuật số cũng vô ích thôi.
Tuy hiện nay người dân Việt Nam chịu đựng khổ đau quá nhiều, rồi cũng đến cảnh giới cùng tột nào đó, bỗng thông minh ra, thử hỏi chế độ mafia Việt Nam có còn tồn tại được bao lâu nhỉ?
Sự có mặt mafia trong nhà nước đảng cộng sản Việt Nam đúng là một trái bom nổ chậm.. Bọn họ thực ra chỉ là một lũ thiển cận, làm kinh tài mà mặc áo giáp hộ thể đảng cộng sản Việt Nam, bởi vậy lúc nào họ cũng mặt lạ đồng chì lạnh, họ không phải tình máu đỏ da vàng, họ là công thức tiêu diệt tất cả dân tộc Việt Nam này, cho đến nay vẫn còn bơi trong ao tù nghèo khó và mãi mãi không bao giờ ra biển khơi nếu đảng cộng sản Việt Nam còn đó!
Trong khung cảnh hiện nay, đảng cộng sản Việt Nam đang ra sức triệt tiêu những mầm chống đối trong dân chúng. Nào là quy định không được tụ họp đông người, nào là chống “diễn biến hoà bình” và “tự diễn biến” trong nội bộ đảng. Nào là bắt bớ giam cầm những người bất đồng chính kiến với những tội trạng đẫm màu sắc tưởng tượng bệnh hoạn là “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân”. Thật ra, họ đang run sợ trước viễn ảnh kinh hoàng hệt như của vợ chồng nhà độc tài Romania năm nào. Những hành vi điên cuồng chống lại trào lưu dân chủ hiện nay chỉ là thứ phản ứng tự vệ của kẻ không muốn mất quyền lợi. Chỉ có thế mà thôi! Buồn thay cho đảng cộng sản Việt Nam chỉ lo khư khư giữ cái mạng của mình chứ không lo nghĩa đồng bào. Một tập đoàn không sống vì tình nghĩa đồng bào thì sinh tồn để làm gì chứ?
Ngày nay, đảng cộng sản đã chiếm toàn cõi mảnh đất lớn của dân tộc Việt Nam và ngang tàng cho mình có quyền tối thượng, muốn dâng hiến cho ai vào lúc nào cũng được. Ngày nay đảng cộng sản Việt Nam không khác nào một Mân Việt ngày xưa dâng Hồ Nam cho người Hán...
Hy vọng mai này toàn thể nhân dân Việt Nam sẽ nhận ra dung mạo thật của cái gọi là đảng cộng sản Việt Nam mà lâu nay họ bị buộc phải gọi là “đảng và nhà nước “ta”!

Huỳnh Tâm
Những ngày Người Việt Rừng gối tuyết nằm suơng tại rừng nước Pháp