Tuesday, August 2, 2011

Tích ngã vị sinh thì

Bài thơ của Hoang Phú
Tích ngã vị sinh thì (Ghi chép trong trại tù HLS 1978 do một vị thượng tọa Tuyên uý Phật giáo giảng )
Tích ngả vị sinh thì,
Minh minh vô sở tri
Thiên công hốt sinh ngã
Sinh ngã phục hà vi
Vô y sử ngả hàn, (hàn= lạnh)
Vô phạn sử ngã cơ (phạn=cơm )(cơ =đói)
Hoàn nhĩ thiên sinh ngã
Hoàn ngã vị sinh thì
Vương Phạn Chí

Bài thơ sau là của ông VHKT năm 1995 có vài chỗ khác biệt:
昔我未生時
我昔未生時
冥冥無所知
天公忽生我
生我復何為
無衣使我寒
無飯使我饑
還爾功生我
還我未生時
王梵志
Tích ngã vị sinh thì.
Minh minh vô sở tri.
Thiên công hốt sinh ngã.
Sinh ngã phục hà vi.
Vô y sử ngã hàn.
Vô phàn sử ngã ky. ( Phạn hay phàn =cơm )(ky= chưa hiểu nghĩa, không đối với Vô Y)
Hoàn nhĩ công sinh ngã.
Hoàn ngã vị sinh sinh thì.
Vương Phạm Chí

CHUYỆN ĐỜI TÔI
Chuyện xưa, tôi chửa sinh thành.
Mịt mù vận mệnh, chẳng rành chuyện chi.
Trời sinh ta để làm gì?
Khiến ta phải chịu muôn nghì đắng cay?
Không áo ta lạnh lắm thay.
Không cơm ta đói, chân tay rụng rời.
Trả công sinh lại cho trời.
Trả ta lại kiếp làm người chưa sinh.
VHKT – 1975
Trại hoc tập
MY LIFE

The story of mine, when I was not born yet,
It was obscure, and dark that I could not see.
God suddenly gave birth to me.
Gave birth to me for what?
Without clothes, it makes me chilly
Without rice, it makes me hungry.
Return to you the task that you bore me.
Return me to my origin when I was not born yet.
VHKT- 1995


Dựa tứ thơ “ Tích Ngã Vị Sinh Thì” làm bài thơ Tự Do năm 1978 Hoàng Liên Sơn T3LT 1 :
Trả tôi ngày cũ
Nhớ từ thuở hổn mang trời đất
Tôi hồn nhiên trong cỏi hư vô,
Sống tiêu dao nào biết bến bờ,
Không biết tuổi, lấy chi đếm tuổi.
Chẵng biết buồn, duyên cớ chi buồn,
Không có nhà, đâu cũng là nhà,
Không bè bạn: trăng sao làm bạn,
Mùa Đông giá, da trời làm áo,
Buổi trưa hè, nuốt khói thay cơm,
Sáng dạo mát chị Hằng nhảy múa
Chiều đến thăm chú Cuội đón chào
Lòng thơ thới không hề vướng bận,
Hồn lâng lâng, bay bổng trời xanh.
*
* *
Mảng vui đùa, tôi lạc vào quỷ đạo,
Đấng hoá công phù phép tạo hình,
Cho tôi có mẹ cha từ thuở ấy,
Tiếng khổ oa cất tiếng chào đời.
Thời niên thiếu mộng mơ sao ngắn vậy
Tuổi trưởng thành chồng chất nỗi ưu tư,
Dạ trót yêu, vui một nhớ mười,
Sợ mất mát, lo người phụ bạc
Mơ tổ ấm, ngại ngùng khi giá rét,
Mộng cao sang, ngán cảnh cơ hàn,
Rồi bổn phận đôi vai gánh nặng,
Nợ thê nhi, nợ cả nước non.
Lòng ước mong sao được vuông tròn,
Ta muốn thế, trời đâu cho thế,
Thẹn cùng nhà, thẹn với vợ con,
Ơn cúc dục, sinh thành chưa báo đáp,
Nghĩa cù lao, biết thuở nào đền.
Buồn việc nước, thấy mình lỡ bước,
Việc trắng đen phải quấy nào ngờ,
Mang phải tội, ai làm nên tội,
Một mình mang, than vản cùng ai?
Ai tri kỷ để mình tri kỷ,
Ai thấu lòng, để tỏ nỗi lòng!!!
*
* *
Trong giấc ngủ tôi đi tìm Thượng Đế,
Xin cúi đầu dâng cả hai tay,
Thân xác kia, xin trả cho ngài,
Lầu các đó, tương lai và sự nghiệp
Mong xót thương, trả lại cho tôi:
Thuở “Hồn NHiên” thanh thản của muôn đời!!!
Hoàng Phú 1978 Hoàng Liên Sơn một thời sa cơ trong lao tù CS.

No comments:

Post a Comment